Nghỉ đi, đừng sợ!: “Làm việc” là một dạng tình yêu, một mối quan hệ cần tôn trọng!

“Nếu chỉ làm việc để sinh sống thì ta lỗ to vì đang đánh đổi 1/3 thời gian quý báu của cuộc đời chỉ để giữ an toàn cho 1/3 thời gian còn lại”.

Hồi năm 2013, tôi làm báo thấy hết vui.

Hết vui tức là: không nhìn được công việc mình làm tạo ra giá trị gì, không thấy được mình sẽ phát triển tiếp như thế nào, không còn cảm thấy vui vẻ khi bước vào cơ quan nữa. Viết bài mà cực như đi cày.

Từ lúc tôi thấy hết vui tới lúc nghỉ việc là khoảng 6 tháng. Lại mất thêm 1 năm nữa mới thực sự rời bỏ lĩnh vực báo chí. Tôi mất nhiều thời gian vì SỢ.

– Sợ thất nghiệp, không có tiền.

– Sợ không biết làm gì tiếp theo, lỡ như mình chỉ có mỗi khả năng viết lách, nhảy qua cái khác làm dở như hạch thì sao.

– Sợ mất những gì đang có. Bao gồm mất danh xưng “phóng viên”, “cây bút”, “chủ mục”. Mất vị thế. Mất mối quan hệ.

– Sợ sự thay đổi.

– Sợ phải làm lại từ đầu.

Sau đó thì tôi làm marketing. Và làm suốt 3 năm ở công ty cũ. Tháng 5 năm ngoái, tôi lại nghỉ việc ở đó. Và tôi cũng mất cả năm từ lúc thấy cần phải dừng lại đến khi thực sự dừng lại. Chung quy vẫn là SỢ những nỗi sợ như trên, và thêm TIẾC. Ở lại càng lâu thì càng tiếc. Tiếc tâm sức đã bỏ ra.

Tôi đã muốn tìm kiếm một nơi dừng chân mới, rồi mới dám nghỉ. Nhưng sau đó tôi đổi ý. Tôi tự nói với bản thân, khi mà mỗi ngày thức dậy không còn thấy muốn làm việc nữa, mà chỉ lấy mệt mỏi, áp lực, thì điều duy nhất cần làm là dừng lại.

Nhảy đi. Rồi tính tiếp.

Vì ở lại, chịu đựng, là phản bội chính mình và không công bằng với những người đang làm việc cùng mình.

Nghỉ đi, dù chưa biết chặng tiếp theo làm gì.

Cũng giống như khi không yêu nhau được nữa, người ta cần rời đi.

Dù rất có thể, rời đi rồi sẽ sống một mình và rất lâu rất lâu nữa mới tìm được một mối quan hệ mới.

Tôi quyết định rằng với mình, “làm việc” là một dạng tình yêu, một mối quan hệ cần tôn trọng. Sự tôn trọng thể hiện bằng việc mình chấp nhận cái giá của sự tự do. Chẳng hạn như… thất nghiệp.

Nhưng tôi chỉ nghỉ được đúng 1 tuần. Và tìm được một tình yêu mới. Một an bài may mắn.

Sau những lần dừng lại như vậy, tôi học được cách ra quyết định kiên định và dũng cảm hơn. Quan điểm của tôi là:

– Cái bánh đang ăn không ngon nữa, thì không ăn tiếp. Mình tôn trọng vị giác và bao tử của mình trước.

– Những mối quan hệ không phù hợp thì không tiếp tục. Mình tôn trọng cảm giác của bản thân và thời gian của cả hai.

– Việc không muốn làm sẽ không làm. Cái gì không muốn nhận thì sẽ nói không. Vì mình sẽ không thể làm cho đàng hoàng. Và sẽ có người thực sự muốn làm, làm tốt hơn mình.

Mình là người ra quyết định và chịu trách nhiệm. Mình không phải là nạn nhân. Thế nên cái gì mình làm, sẽ làm với niềm vui, với lòng biết ơn, với tinh thần rực rỡ nhất. Và chấp nhận trả giá.

Viết – nhớ về vài người tôi biết, đi làm mỗi ngày như một chuyến lưu đày. Tôi không tin người hạnh phúc với công việc đang làm có thể cư xử như vậy. Nhưng không hạnh phúc mà vẫn quyết định làm tiếp, thì lại là sợ và tiếc. Như tôi từng.

Nghĩ rằng cái đang có đây, dù làm mình đau là mệt, là cái phao cuối cùng giữa bể đời.

Không phải đâu.

Buông phao đi, sẽ thấy trời cao đất rộng, thoả chí tang bồng.

Phải can đảm về phía mình trước, rồi vũ trụ sẽ đáp lời.

Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của tác giả

Hạ Chi – Creative Strategy Manager tại một công ty quảng cáo, sáng tạo