Chúng ta thường đánh giá người khác theo tiêu chuẩn của mình, để rồi vài năm sau lại sống theo quy chuẩn của người khác

Bản thân mỗi chúng ta là một cá thể riêng biệt không ai giống ai, vì lẽ đó mà những hành vi, thái độ, suy nghĩ cũng khác nhau. Nhưng thật kỳ lạ, rằng nếu có ai làm một việc gì đó chưa đúng hoặc không khớp với cách thức của bản thân thì chúng ta lại lôi người đó ra phán xét, đánh giá mà chẳng cần biết lý do tại sao họ lại làm như vậy?

Từ bao giờ sự đánh giá người khác lại trở thành một thú vui đến vậy?

Cuộc sống là muôn hình vạn trạng, bản thân mỗi cá thể là những gam màu khác nhau. Chính vì thế mà mỗi người trong chúng ta đều có quyền lựa chọn cho riêng mình những điều được bản thân cho rằng đó là giá trị nhất. Có người chọn danh tiếng, có người chọn địa vị, có người thì lại chọn cho mình một cuộc sống an nhàn để hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc, không bon chen với đời.

Thế nhưng, nếu mọi chuyện được diễn ra một cách thuận lợi như vậy thì đã chẳng bao giờ có sự xuất hiện của những lời soi mói, đánh giá hoặc chỉ trích. Đi làm trong cùng một tập thể, nếu như phong cách và thói quen sống của bạn bỗng trở nên “nổi trội” hơn so với mặt bằng chung của công ty, cách nghĩ và quan điểm làm việc của bạn cũng “khác” hơn so với nhiều người ( dù cho mọi điều đó không làm ảnh hưởng đến tiến trình công việc) thì ngay lập tức bạn sẽ nhận được một tràng những lời đánh giá, nhận xét về sự dị biệt đó.

Trong tình yêu, nếu như bạn là một cô gái có gia thế bình thường, sinh ra đã không ở vạch đích như người ta, bỗng một ngày tiếng gọi tình yêu tìm đến. Bạn có cơ hội gặp gỡ và yêu một anh chàng có điều kiện hơn bạn rất nhiều lần, thay vì được nghe những lời chúc phúc, bạn sẽ nhận được nghe những lời mỉa mai, đại loại như “ Chắc gì nó đã yêu mày thật lòng, nó chỉ yêu mày vì tiền thôi. Đũa mốc mà chòi mâm son, muốn cố bám lấy trai phố để đổi đời đây mà….” Và còn muôn vàn những điều khác nữa mà tôi chẳng thể nào liệt kê hết được.

Tôi chỉ thắc mắc rằng, từ bao giờ mà việc đánh giá người khác lại trở thành thú vui đến vậy? Chúng ta không đủ để bao quát về mọi thứ, chỉ nhìn nhận phiến diện một lớp vỏ bên ngoài mà đã vội quy chụp cho họ bằng những lời nói mà đáng lẽ họ không đáng phải nhận nó. Nhận xét người khác thực sự vui đến vậy hay sao?

Đừng lấy cái thước đo chuẩn mực của bản thân mà khẳng định rằng điều đó hoàn toàn phù hợp với người khác

Cô bạn của tôi làm nghề thiết kế nội thất cho một công ty thiên về kiến trúc xây dựng.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như hàng ngày tôi không phải nghe những tiếng than thở, những lời tâm sự rằng luôn phải gồng mình để làm mọi thứ để thoải mái sáng tạo, miễn là nó nằm ở trong “khuôn khổ”.

Làm nghề thiết kế, vốn dĩ công việc luôn phải đòi hỏi tính sáng tạo cao và liên tục. Sự sáng tạo ở mỗi người là không thể giống nhau, một phần là do góc nhìn, phần khác là do tính cách. Một người cấp trên vốn dĩ luôn phải hiểu điều đó, nhiệm vụ của họ là định hướng sao cho để ra một sản phẩm hoàn thiện và bắt mắt nhất, chứ không phải dập khuôn bắt họ làm theo ý thích của mình, theo cái mà mình cho là đáng ra phải thế, từ việc đổ màu nào sao cho hơp, bản thiết kế này phải vẽ ra sao….Đừng quy chụp, đừng lấy cái thước đo của người đi trước mà bắt người khác phải tuân theo ý mình.

Mỗi người đều có cho mình một “khuôn thước” riêng, vì thế đừng lấy cái thước đo của riêng bản thân mình ra mà để khẳng định nó không hợp với người khác. Điều đó quả thực là quá khập khiễng.

Vài năm sau khi ngoảnh đầu nhìn lại, cái người mà bạn đánh giá khi xưa giờ đã trở thành “ông nọ bà kia” từ rất lâu rồi, chỉ có bạn là vẫn vậy, vẫn hì hục dậm chân tại chỗ như xưa.

Thời gian trôi qua chẳng chờ đợi ai, có bao giờ bạn cảm thấy mệt mỏi khi thời gian của bạn luôn phải dành ra để có chuyện nhằm đánh giá người khác?

Công việc đó của bạn liệu có tốt hay không? Có mang lại được cho bạn điều giá trị gì không? Hay đó chỉ là những câu nói mang tính tụ tập nhất thời, trong lúc bạn đang dành thời gian để nói về ai đó thì cũng là lúc họ dồn toàn lực để thể hiện sự nỗ lực phấn đấu mà vươn lên. Có thể hôm nay họ vẫn sống theo tiêu chuẩn của bạn, vẫn phải chịu sự xét nét từ chính bạn, nhưng sẽ chẳng có gì bất ngờ khi một thời gian sau bạn sẽ chính là người phải sống theo “quy chuẩn” của người khác đấy.

Mr. Why Phạm Ngọc Anh