NHỚ TIẾNG PHÁO TẾT XƯA

Chiều nay đi làm về, không khí lành lạnh dịu nhẹ, một chút mưa xuân vừa rơi ướt con đường. Tôi nghe lòng mình xao xuyến, một chút vui, một chút buồn, một chút lãng đãng vậy thôi mà thấy mắt cay cay! 

Những ngày cuối năm trôi vừa nhanh lại vừa chậm, trôi nhanh như không còn kịp nữa để níu lại một năm cũ, và trôi chậm như thể ta đang “nhâm nhi” thời gian mà suy nghĩ về những điều đã xảy ra trong một năm vừa qua. Riêng tôi, tôi hay nhớ về những Tết xưa của mình và gia đình lớn thân thương! Suy nghĩ thường đưa tôi đi một đoạn đường rất xa, về những ngày ấu thơ, về những cái Tết những ngày xưa xa lắc ấy!

Tôi nhớ những ngày xưa khi còn là một “thằng ranh con” – đó là cách mẹ gọi tôi như vậy, tôi mong Tết với một sự nôn nao khôn xiết! Cứ vào những ngày cuối năm, khi tiếng pháo đì đùng văng vẳng khắp nơi, nghe đâu đó trong không khí cả mùi khói hăng hắc, là tôi đếm từng ngày mong Tết đến. Và hết Tết, tôi lại “ngơ ngẩn” cả một thời gian sau.

1

Tôi nhớ lắm tiếng pháo ngày Tết, tôi nhớ lắm cái mùi khói hăng hắc ấy! Tuổi nhỏ, ngây thơ chẳng biết gì, tôi cứ thích hít hà mùi khói pháo (mặc dù cha mẹ rầy la là rất độc, tôi mặc kệ!). Tôi gọi mùi khói pháo là “mùi Tết”! Tôi nhớ lắm những đêm 30 Tết, khắp nơi đồng loạt đốt pháo chào đón Giao thừa, khói bay mù mịt vào nhà, tôi hân hoan đứng trước hiên nhà, ngắm nhìn (dù đôi khi mắt mở không lên) những làn khói lan tỏa và hít hà một cách say sưa “mùi Tết” ấy! Sau này cấm đốt pháo, có lẽ cũng do có nhiều đứa con nít bị “đầu độc” như tôi hay sao ấy!

Ôi, Tết của những ngày xưa! Nhà tôi khuất sau khu phố nhỏ của thủ đô, bố mẹ là công nhân nhà nước, cuộc sống không có gì khá giả. Tuy nhiên, thế nào đi nữa, bố mẹ vẫn lo cho anh em tôi có những cái Tết thật đầy đủ, trọn vẹn và ấm áp. Mỗi khi giao thừa cập bến, bố tôi lại bế tôi lên cầm chiếc đuốc để châm vào ngòi bang pháo dài treo trên hiên. Em gái thì đã chui vào gầm giường và bịt tai từ lâu rồi. Những hình ảnh ấy có lẽ không bao giờ phai nhòa trong miền ký ức sâu thẳm của tuổi thơ tôi.

2

Thế rồi, sáng mùng một tinh sương thật sự là ngày hội của bọn con nít chúng tôi. Mở cửa ra, ập vào mắt tôi là cả con phố được phủ đầy màu hồng đỏ của xác pháo. Chúng tôi cùng nhau lục tung từng góc đường một để tìm kiếm cho mình những quả pháo xịt, gói vào túi mang về. Mặt mũi đứa nào rồi cũng lấm lem, bộ quần áo đẹp diện Tết của tôi vấy đầy màu hồng và cái mùi hăng hắc của pháo. Nhưng chắc chắn rồi, mẹ sẽ không mắng tôi đâu, vì đang là Tết mà!

Tết của ngày nay, tôi đã là một người đàn ông trưởng thành (có thể nói là chưa “già” nhưng cũng sắp thành “thế hệ cũ” rồi), tôi vẫn yêu Tết lắm! Tôi yêu Tết, vì có Tết, tôi lại có dịp gọi suy nghĩ của mình đi một đoạn đường rất xa, trở lại với những ngày xưa yêu dấu, đánh thức trong tôi sự ngây thơ của một cậu bé ngày xưa, làm tâm hồn tôi trong trẻo hơn và cho tôi biết yêu gia đình hơn!

Ngày hôm qua cháu tôi hỏi tôi một câu, mắt mở to trong sáng, miệng cười xinh đẹp: “Sắp Tết nguyên đán chưa bác?”. Cụm từ “Tết nguyên đán” là do tôi chỉ cho bé! Đối với tôi, vậy là Tết đến trong lòng tôi rồi đó!

Tác giả: PHP