CÔ ẤY ĐÃ XÉ TỜ ĐƠN LY HÔN NHƯ THẾ NÀO….

Trong vai trò là một người Huấn luyện, Ngọc Anh đã từng nhận được rất nhiều câu hỏi cũng như những tâm sự của các bạn học viên. Sau đây là lá thư của một học viên gửi cho Ngọc Anh. Nó khiến bản thân Ngọc Anh suy nghĩ rất nhiều. Quan trọng hơn, Ngọc Anh thấy thật hạnh phúc vì phần nào đó giúp cho người vợ, người mẹ ấy tìm lại nụ cười trong cuộc sống!

Cảm ơn người thầy tuyệt vời!

H.A (xin được giấu tên) ngồi yên lặng, xa xăm nhìn ra phía hồ nước, những cánh sen mùa hạ đầu tiên tạo thành những chấm nhỏ xinh xắn giữa mặt hồ. Thảng giữa những nốt nhạc cô lại rùng mình siết tay chồng thật chặt, sợ những giây phút yên bình này nhanh chóng trôi qua…. Tâm trí lãng đãng của cô chợt nhớ về người thầy kỳ lạ… Nụ cười sáng, đôi mắt to đen ấm áp, đôi lúm đồng tiền và giọng nói lúc hào sảng, khi lại mượt như nhung. Cô gặp thầy, nói đúng hơn chỉ là biết đến thầy khi cuộc hôn nhân của cô và chồng đang trên bờ vực thẳm của sự tan vỡ.

Cuộc sống vốn không phải những thanh âm thuần khiết của xúc cảm mà là một mớ hỗn tạp, ồn ào những áp lực công việc, những chạm va trong suy nghĩ, những nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền; những tờ hóa đơn tháng nào cũng đều đặn nhận được. Mọi thứ xoáy vào trái tim hai vợ chồng H.A che lấp đi những dư vị ngọt ngào thủa mới yêu.

Không còn những nụ hôn tạm biệt mỗi sáng, thay vào đó là những tiếng thở dài ngao ngán của chồng khi nhìn thấy cô lẩm bẩm những cộng cộng, trừ trừ trong căn bếp nhỏ. Không còn những ánh mắt hạnh phúc mỗi chiều khi thấy chồng xuất hiện trước cửa nhà, thay vào đó là những than phiền khất nợ. Bữa cơm mỗi chiều chìm trong không khí căng thẳng, chìm trong tiếng khóc của trẻ con khi đĩa bò cuốn lá lốt chưa ăn đủ một vòng đã hết. Mọi thứ cùng một lúc đổ ập xuống đôi vai nhỏ bé của H.A khi công việc của chồng càng ngày càng tồi tệ. Người chồng bao năm nay bỗng chốc thay đổi một cách kỳ lạ, dù công việc của anh không đỡ đần chút nào được chi phí sinh hoạt mà anh vẫn thường xuyên về muộn, cáu gắt.

Cô biết anh bế tắc, nhưng khoảng lặng tình yêu giữa hai người đã chẳng thể đấu tranh được với những áp lực quá lớn ngoài kia. Cô đay nghiến anh, dằn vặt anh bằng những câu nói chạm sâu vào “sĩ diện” của một người đàn ông. Tờ đơn ly hôn được anh đặt trên bàn cùng lời xin lỗi chân thành nhất: “Anh thật vô dụng vì không lo nổi cho em và con, hãy tự giải thoát cho mình em nhé!”….

Đặt hai tấm giấy nhỏ xíu và đôi bàn tay xanh xao của bạn, sau khi phân tích rất nhiều điều cho H.A, bạn thân cô tha thiết: “Bằng giá nào, một lần thôi, hai đứa hãy đến gặp anh ấy trước khi ra quyết định!”. Mang theo hy vọng cứu vãn cuộc hôn nhân của mình thì ít mà tò mò thì nhiều, mặc dù thấy tờ giấy này ghi những điều chẳng giống như mong đợi, hai vợ chồng cô quyết định gửi con về ngoại và dành trọn hai ngày cùng nhau lần cuối quẳng lại mọi thứ để tìm định hướng mới.

Cánh cửa định mệnh

Chẳng ai biết sau khi cánh cửa hội trường đóng lại, thầy của cô đã nói những gì, trả lời những gì? Chỉ biết khi bước ra, hai vợ chồng cô nắm tay nhau thật chặt, những giọt nước mắt ngập tràn cảm xúc lã chã rơi. Nhưng…ánh mắt của cô rực sáng như chính ánh mắt của thầy vậy.

Những ngày sau đó, chồng cô không ăn sáng ở ngoài nữa, hai vợ chồng nấu ăn sáng ở nhà cho tiết kiệm. Sự thấu hiểu dường như cũng có tác dụng thay đổi dư vị thức ăn trên đầu lưỡi, anh không còn cằn nhằn thức ăn khó nuốt. Cu Tí nhà cô trở thành “ông cụ non” lúc nào không hay khi hắng giọng nói với bố: “Từ giờ mình ăn sáng bằng…cơm cho chắc dạ, bố nhỉ?”. Các thành viên trong gia đình của cô tổ chức nuôi…heo đất. Mỗi sáng sau khi cùng mẹ đi chợ về, “ông cụ non” đều sung sướng thả mấy đồng lẻ “vỗ béo” chú heo của nó với cái vuốt ve đầy mong đợi: “Em lớn nhanh để mẹ còn mua đồ chơi cho anh nhé!”. Heo lớn – của hai vợ chồng, heo nhỏ- của cu Tí đủ các thể loại, màu sắc tràn ngập căn phòng ấm cúng của hai vợ chồng.

Mỗi sáng thức dậy với vợ chồng cô đều thật nhiều năng lượng, cứ mỗi chú heo “béo” đến ngày xuất chuồng là vợ chồng cô lại được phép sắm sửa một cái gì đó mới cho ngôi nhà nhỏ của mình. Khi thì tham gia các khóa học phát triển tư duy, chuyên môn; khi thì là chiếc tủ lạnh thật to; khi thì cùng nhau đi du lịch đâu đó gần gần. Mỗi chú heo được nuôi đều mang trong mình một nhiệm vụ riêng.

Một năm sau, nhờ sự thấu hiểu, nhờ sự đơn giản hóa trong suy nghĩ, đơn giản hóa trong nhu cầu cuộc sống, hai vợ chồng H.A đã vượt qua mọi sóng gió, đã có trong tay một cửa hàng thời trang nho nhỏ đủ để cả hai yên tâm đảm bảo gánh nặng cơm áo gạo tiền, để miệt mài đặt cho bản thân những mục tiêu mới.

Những kỷ niệm cũ ùa về trong suy nghĩ làm một giọt nước mắt bất giác rơi xuống. Cô chợt nhớ ra, cuộc sống của mình thay đổi quá nhiều kể từ sau khi gặp người thầy ấy. Thầy đã gieo vào lòng cô sự biết ơn vô hạn. Cầm điện thoại run run, người phụ nữ hạnh phúc chân thành: “Cảm ơn thầy – người đã cho em tất cả – thật nhiều!

Nếu bạn không có thời gian để làm cho mỗi phần của cuộc sống của bạn tốt đẹp hơn. Bạn đang dành thời gian cho điều gì? Hãy tham gia chương trình này để có một cuộc đời ý nghĩa hơn.