Chế ngự sự sợ hãi

Nguồn gốc của sự sợ hãi

Tôi luôn bị bắt nạt. Có 1 cậu bé lớn tuổi hơn ở khu phố của tôi luôn tìm cách giải trí bằng cách bẫy tôi trong nhà để xe và đe dọa đánh tôi nếu tôi cố gắng thoát. Sau đó, bọn trẻ sẽ đuổi theo tôi từ trường về đến nhà, tôi không bị thương nhiều nhưng tôi trở nên sợ bị đánh đập.

Mặc dù tôi đã trở thành một vận động viên ở trường trung học cơ sở,nỗi sợ bị đánh vẫn còn. Một ngày trên sân chơi Clayton, tôi bị túm lấy từ phía sau và bị giữ trong vài phút, đó là sự giải trí của một đám đông con trai trong lớp của tôi. Tôi bị sỉ nhục, nhưng tôi không đánh trả lại hay chống cự. Tôi đã sợ hãi. Trong một sự cố khác, tôi đang đi trên đường, hai trong số những tên đầu gấu trong lớp học lại gần tôi đe dọa tôi làm tôi hoảng sợ. Một trong số họ đấm vào mặt tôi, ném tôi vào vỉa hè, tôi ngồi lại ngoan ngoãn  nhìn vào khuôn mặt giễu cợt của họ, cho đến khi họ đi khuất khỏi con đường

Trong trường trung học, tôi bị đánh đập đều được y tế giúp. Sau đó tôi trở lại với bóng đá và các đội đấu vật mà không sợ bị thương trong thể thao, tôi cảm thấy an toàn khi được bảo vệ bởi các quy định và được sự giám sát của người lớn. Nhưng tôi vẫn lúng túng bởi nỗi sợ hãi về bạo lực thể chất không thể đoán trước được.Trong một lần đấu vật, đối tác của tôi và tôi bị lăn ra khỏi tấm thảm, đâm vào Jim Royson, một cao cấp có danh tiếng trong các cuộc tấn công tàn bạo và trong các trận đấu tay không ông không bao giờ bị thua cuộc.Tôi bị va vào ông ta, ông ta đấm vào miệng tôi và làm tôi chảy máu. Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng để tìm huấn luyện viên vắng mặt, hy vọng sẽ tìm thấy công lý.Tuy nhiên, HLV Shearer có vẻ như là bị đe dọa bởi kẻ bạo hành tôi nên ông chỉ gửi  tôi đến một bác sĩ.

Tôi đã phải đi vài dặm đến văn phòng của bác sĩ, tôi bị khâu mất 6 mũi và trở về nhà trong thất bại. Tôi đã kể với mẹ và mong được nhận sự thông cảm về những chuyện đã xảy ra từ bà.Bà hỏi: “Con đã làm gì với nó?” Tôi nói với bà rằng tôi đã không làm gì cả. Bà không ý kiến gì nhưng bà đã không nói chuyện với tôi trong hai ngày tiếp theo, một thông điệp về sự hèn nhát khiến tôi  mãi không quên sau này

 Đối mặt với sự sợ hãi Nhiều năm sau, tôi đọc cuốn sách đầu tiên của Carlos Castaneda, Giáo lý của Don Juan:sự hiểu biết của người Yaqui ,nhận ra quan điểm về sự sợ hãi:1. Sợ hãi là kẻ thù lớn nhất của việc học mà chúng ta phải đối mặt.

2. Hầu hết mọi người không bao giờ đánh bại kẻ thù này, “Sợ hãi! Kẻ thù nguy hiểm –đáng sợ;  khó khăn để vượt qua … giấu tại mỗi đoạn đường, đang rình mò, chờ đợi. ”

3. Một người nào đó bị đánh bại bởi sự sợ hãi sẽ trở thành một kẻ du côn hoặc sẽ không làm hại ai cả,hay có thể trở thành một kẻ nhút nhát.

4. Để vượt qua nỗi sợ hãi, bạn không được phép chạy đi, thay vào đó bạn phải đối đầu và bất chấp mọi nỗi sợ hãi.

5. Sau một trận chiến kéo dài, sự sợ hãi sẽ rút lui và một ngày của bạn sẽ tràn ngập niềm vui, bạn sẽ nhận ra rằng bạn đã đánh bại được sự sợ hãi và sẽ không bao giờ sợ nó một lần nữa.

6. Bây giờ bạn cần phải có một nhận thức rõ ràng, bạn không được phép sợ hãi, bạn phải coi mình như một chiến binh trong chính cuộc sống của bạn vậy, ngay cả khi bạn không còn bước tiếp  trong công cuộc theo đuổi tri thức của mình

Thực tại nỗi sợ hại vẫn còn trong tôi. Ở tuổi bốn mươi, tôi vẫn còn nỗi sợ bị đánh đập! Tôi là giám đốc điều hành của một tổ chức, không có kẻ thù ,tại một thị trấn ở miền Trung Tây : an toàn với ít tội phạm bạo lực. Tôi ghét phải nhận ra rằng tôi vẫn còn phải chịu đựng sự sợ hãi của bạo lực thể xác. Sự sợ hãi nổi lên chỉ định kỳ, nhưng nó luôn luôn ở đó giống như một bệnh cúm mãn tính cấp thấp. Tôi muốn mình là một chiến binh vì vậy tôi đã thực hiện một cam kết : mình chắc chắn sẽ đánh bại được nỗi sợ hãi này!

Chiến lược kì lạ

Có lẽ đối mặt với nỗi sợ hãi của chúng ta luôn luôn có vẻ kỳ lạ trong một cách nào đó. Xét cho cùng,những người  xung quanh chúng ta dường như không  làm gì nhiều về những nỗi sợ hãi của họ, dường như chấp nhận chúng như là một phần bình thường của ý thức con người. Và chắc chắn cảm thấy có cái gì đối lập khi đi tìm kiếm những cái mà chúng ta cho là đáng sợ để đối đầu với nó.

Vào thời điểm đó một điều kì lạ là tôi bắt đầu tìm kiếm những rắc rối. Làm thế nào để đối đầu được với nỗi sợ hãi của bạo lực thể xác? Chỉ có cách là đi tìm nó.Đó là một ý tưởng điên rồ tuy nhiên đó là điều cuối cùng tôi thực sự muốn làm. Tôi bắt đầu chơi trong các quán bar trong khu phố của tôi vào những đêm cuối tuần, tìm kiếm đến những tên du côn, những người thích làm tổn thương người khác. Tôi biết, tôi biết. Bạn có một ý tưởng tốt hơn?

Có rất nhiều người đàn ông thô bạo,hung tợn tại các quán bar và ý tưởng ngớ ngẩn của tôi là khiêu khích họ bằng cách nhìn trừng trừng vào họ. Nhưng không ai có vẻ bị xúc phạm bởi chiến thuật thô của tôi.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi cho một ngày mới là việc cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi của bạo lực thể xác và suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi đi ngủ là công việc chưa hoàn thành của tôi. Tôi thấy nỗi sợ hãi của tôi đã không còn có thể chấp nhận lâu hơn được nữa. Tôi ghét chúng và sẵn sàng mạo hiểm làm bất cứ điều gì để kết thúc chúng.

Cơ hội của tôi

Sau đó vào một đêm mùa hè tôi cùng bạn bè tụ tập tại một quầy bar. Kay – một người bạn của tôi và tôi đi ra ngoài để hút thuốc. Có một tảng đá lớn – một phần của thắng cảnh, đối diện lối vào quán bar,có một vài người đang ngồi trên chúng. Kay và tôi ngồi lên tảng đá. Có một nhóm người đàn ông đứng xung quanh hút thuốc và nói chuyện ở gần đó.

Đột nhiên, một thanh niên vạm vỡ và đang rất tức giận kéo cổ và tóc một phụ nữ từ trong quán bar ra. Đấu tranh để có được tự do, cô ấy hét lên “Hãy giúp tôi! Giúp tôi! ”

Tôi  thấy có sự liên quan của khoảnh khắc này ngay lập tức. Tôi đã suy nghĩ về một cơ hội như thế này trong nhiều tháng và thấy thời điểm của cơ hội đã đến. Tôi đã không di chuyển. Tôi không muốn nhảy vào trận đấu này. Tôi thấy tất cả mọi thứ đang chuyển động chậm. Người phụ nữ đã hét lên ,người đàn ông đang kéo cô ấy về phía bãi đậu xe. Tôi hy vọng rằng nhóm của ba người đàn ông đứng gần đó sẽ làm một điều gì đó để giúp cô ấy nhưng tôi thấy rằng họ đã bị tê liệt với nỗi sợ hãi và bất động.

Kay trượt khỏi tảng đá và bắt đầu hành đông, và tôi biết tôi không thể làm điều này với cô ấy,tôi cũng hành động. Tôi nhảy ra khỏi tảng đá, nói với Kay để nhận được sự giúp đỡ. Người phụ nữ khóc nức nở, kéo đôi chân của mình, cố gắng vật lộn khốc liệt, nhưng người đàn ông trẻ kéo cô không ngừng về phía trước, bây giờ họ cách tôi vài mét. Khi tôi chạy gần về phía họ, anh ta giận dữ quay về phía tôi và nói, “Đứng đó…..!”

Tôi thực sự không biết sẽ phải làm gì tiếp theo với hai người này. Tôi đang đứng trước họ.Cả hai đang nhìn về phía tôi.Tôi nói “Mọi chuyện sẽ ổn”

Người phụ nữ, vợ anh ta lao ra ngoài,tìm đến sự an toàn của một vài người vây quanh cô. Người đàn ông trẻ tuổi dường như đã giảm sức tức giận , yên lặng, không biết phải làm gì tiếp theo. Tôi đứng với anh ta một lúc.Mọi chuyện có vẻ đã tốt hơn.

Một cuộc sống mới – nơi không có chỗ cho nỗi sợ hãi

Như Castaneda đã dự đoán, ngày hôm sau là một ngày thực sự rất vui vẻ. Tôi cảm thấy không còn sợ hãi nữa. Tôi vui vẻ,sôi nổi. Tôi không muốn tuyên bố mình chiến thắng sớm vì vậy tôi chờ đợi trong vài tháng để xem tôi đã thực sự đã xóa được nỗi sợ hãi ra khỏi mình chưa.Nhưng một cái gì đó đã thay đổi. Tôi không còn sợ hãi và sẽ không bao giờ trải nghiệm sự sợ hãi bạo lực một lần nữa.

Cuộc sống của tôi không còn chỗ cho sự sợ hãi, điều đó không có nghĩa là tôi không quan tâm đến các mối nguy hiểm xung quanh tôi. Dũng cảm,gan dạ là một trạng thái của ý thức cái mà nỗi sợ hãi không thể đưa ra được quyết định. Các phản ứng của con người được trải nghiệm trong chính cơ thể của chúng ta. Chúng ta không thể giúp nó-đó là bản năng.Nhưng điều gì sẽ xảy ra trong thời điểm tiếp theo đó là cái ta quan tâm. Không sợ hãi, điều rõ ràng trong tôi bây giờ, lắng nghe các tín hiệu của cơ thể mình, và sau đó đưa ra quyết định tốt nhất để đáp ứng các thách thức trong tầm tay. Đối mặt với thách thức lớn tôi không hề chùn bước ,sợ hãi: tôi giữ vững lập trường như một chiến binh thực thụ

Một số tin tốt về nỗi sợ hãi của chúng ta

Trong quá trình huấn luyện của tôi với hàng trăm các nhà lãnh đạo, tôi phát hiện ra rằng nhiều người trong số họ đã bị ngăn bởi những lo ngại khác nhau : nỗi sợ bị nhân viên coi thường, nỗi lo sợ thất bại của các nhà lãnh đạo, nỗi sợ mạo hiểm trong kinh doanh. Một khi nỗi sợ hãi của họ nổi lên trong các cuộc đối thoại của chúng tôi, tôi phát hiện ra một cái gì đó rất thú vị. Các nhà lãnh đạo đã có thể nói chuyện về nỗi sợ hãi cụ thể của họ không có nhiều hơn một hoặc hai nỗi sợ hãi còn lại để đương đầu với. Họ đã phát triển và trưởng thành như các nhà lãnh đạo : không có một hợp đồng lớn nào mà họ không thể giải quyết được.

Đó là tin tốt. Nếu bạn có thể nói chuyện cởi mở về những nỗi sợ hãi của bạn như một đồng minh đáng tin cậy, bạn sẽ chỉ còn một hoặc hai nỗi sợ hãi còn lại để xóa. Con người có rất nhiều nỗi sợ hãi, tôi đã học được, không thể nói chuyện về chúng. Đó quả là đáng sợ.

Tuy nhiên, bởi vì họ cũng ít khi nói về nỗi sợ hãi của họ trước đây, những nhà lãnh đạo này chỉ phải đối mặt với một hoặc hai nỗi sợ hãi chính ,họ chỉ thận trọng với những điểm yếu của họ. Một số đã không thể hoặc không muốn giải quyết những lo ngại. Họ luôn rụt rè trong vai trò lãnh đạo của họ và trong các lĩnh vực khác của cuộc sống của họ.

Những người khác, tuy nhiên, đã đi tìm kiếm rắc rối, nhảy vào khó khăn và trở thành một chiến binh thực thụ

Dịch bởi: Ly Nguyễn